Saturday, August 29, 2009
Friday, August 28, 2009
Hà Nội thu vắng
Thu đã về chưa, sao hồn em trút lá
tháng tám mùa, nhẹ sương tóc mây bay
chiếc lá vu vơ gợi ngày heo may cũ
giọt nắng thưa về qua phố vắng không anh
Hà Nội mùa thu vàng lao xao lá
hoa sữa dậy thì chợt mong nắng tinh khôi
vạt áo thơ ngây em không gói đủ nỗi nhớ
xa vắng chờ,
xa quá...
một bờ vai...
Em nhờ gió thu về mang qua nơi ấy
nơi trời thu lạ không chim hót trên cao
nơi tiếng thu ngủ vùi quên nỗi nhớ
nơi lá vàng phủ lặng lẽ quanh năm
Tặng hết cho anh một Hà Nội thu phố nhớ
mong manh nụ cười vào cõi mênh mông
lung linh nắng ấm ươm qua miền đất lạnh
thơm giấc trọn đời nơi thu vắng không tên...
___nguyenhong___*(Hà Nội thu vắng)
Thursday, August 27, 2009
Wednesday, August 26, 2009
Monday, August 24, 2009
thu không đề
Lập thu mùa
tinh khiết,
nhẹ lòng
cánh sương bay,
lay mơ hồ cơn gió thoảng
chợt bỗng,
mềm lòng nghiêng mênh mông
phút miên man...
lặng thầm con sóng nhỏ
trở mình cuốn vội,
lan sâu lam mắt biếc...
sao ta nghe ở cuối mưa,
thu chiều...
ở lại,
hạt sương
ánh mi cay
___nguyenhong___*(thu không đề)
Saturday, August 22, 2009
Bóng khuyết
tạt vào chiều lặng sưởi ấm yêu thương
đường mây cũ tuyết lạnh rơi phong kín
lối cỏ tình về mờ bóng khuyết trăng xưa
Cô gái nhà quê lén nhìn qua khe cửa
thấy gả phong trần lặng lẽ uống sương rơi
nuốt hết gió mây một đời phóng đãng
trút cạn thơm lòng để lại trái tim
Đừng hẹn nữa lời chào nhau tha thiết
hãy để tình vỗ cánh rời giấc mơ
một mai lòng sẽ quên đau trong mộng
yêu thương lại về xanh nét dáng thơ nghiêng
Thôi xa nhé vầng lam thanh bé nhỏ
nụ cười hiền hoà ta ghi khắc trong tim
hãy thả cho mây trôi cuối trời viễn xứ
đừng bận lòng buồn mỏi níu cánh chim di
___nguyenhong___*(bóng khuyết)
Thursday, August 20, 2009
Bức tranh tình yêu (Story written by author OliverBuom Bay)
Câu chuyện của Trân và Philippe, hai người bạn bị câm điếc, mà tôi sẽ kể với các bạn sau đây là một câu chuyện tình, một câu chuyện có thật giống như cổ tích”, đó cũng là phần mở đầu của tác giả có cái tên cực lạ Olivier Buom Bay.
Hồ Thúy Huyền Trân là một thiếu nữ Việt Nam 22 tuổi, cô thật đẹp với mái tóc đen dài và đôi mắt hiền dịu. Cô sống cùng cha mẹ tại thị xã Ngã Bảy (Phụng Hiệp), cách phía Nam Cần Thơ ba mươi kilômét. Cô quyến rũ, duyên dáng, thông minh nhưng lại bị tật nguyền bẩm sinh: cô bị câm điếc từ khi mới lọt lòng mẹ.
Cuộc sống của cô không hề bất hạnh bởi cha mẹ luôn dành cho cô tất cả tình yêu thương mà cô cần. Cô cũng không phải lo lắng gì về đời sống vật chất bởi gia đình cô không phải chịu cảnh bần hàn. Cha cô, ông Hoàng là chủ doanh nghiệp, ông điều hành một công ty sản xuất vật liệu xây dựng.
Trân hạnh phúc, nhưng cô lại cảm thấy cô đơn về mặt tình cảm. Cô mơ ước gặp được chàng hoàng tử quyến rũ, người sẽ mang lại một niềm hy vọng mới cho cuộc sống của cô. Trái tim cô đơn của cô tìm kiếm một con tim khác để yêu thương.
Giống như nhiều thiếu nữ ở tuổi cô, Trân thường dùng Internet để giải trí. Một lần, khi truy cập mạng cô phát hiện ra một địa chỉ dành cho những người câm điếc trên thế giới. Cô vào địa chỉ ấy để tìm một thanh niên cùng độ tuổi với mình, với mong muốn được làm quen và có một người bạn tốt để có thể trò chuyện với nhau qua webcam.
Trong khi tìm kiếm, cô gặp một chàng trai người Pháp cũng bị câm điếc giống mình, chàng trai này sống cách cô hơn 10.000 km. Anh tên là Philippe. Anh là người Pháp và hiện đang sống tại thành phố Mans, phía Tây nước Pháp. 26 tuổi và vẫn còn độc thân, anh là nhân viên trông coi cửa hàng trong một trung tâm thương mại.
Philippe rất ngạc nhiên và hạnh phúc khi được gặp cô gái Việt Nam này qua mạng, một cô gái rất khác so với phụ nữ Pháp. Ban đầu giữa hai người là mối quan hệ bạn bè xã giao, họ trò chuyện cùng nhau qua webcam trong nhiều tuần liền. Vì không thể nói như đa số mọi người nên họ dùng ngôn ngữ dấu hiệu, tức là trò chuyện thông qua các cử chỉ của bàn tay. Cùng với thời gian, mối quan hệ giữa Trân và Philippe tiến triển, mối quen biết sơ sơ biến thành tình bạn, rồi tình bạn trở thành tình yêu... Balzac đã từng nói, “Tình yêu là một ngọn gió huyền bí và mạnh mẽ nhưng ta lại chẳng biết nó từ đâu thổi tới”.
Hai người tiếp tục gặp nhau từ xa qua màn hình máy tính và trò chuyện cùng nhau mỗi ngày. Hàng nghìn kilômét ngăn cách họ như không còn tồn tại, khoảng cách như được rút ngắn nhờ sức mạnh kỳ lạ của tình yêu và định luật vạn vật hấp dẫn. Quả là vị thần tình yêu bắn mũi tên của mình vào ai và khi nào tùy thích! Một tình huống mới lạ kỳ làm sao! Một thiếu nữ Việt Nam và một chàng trai người Pháp đem lòng yêu nhau nhờ chiếc webcam! Họ chỉ thấy nhau qua khung màn hình máy tính nhỏ bé, nhưng từng ấy cũng đủ để tình yêu của họ nảy nở. Tháng ngày trôi đi, tình yêu ấy không phai nhạt mà ngược lại, mong muốn được hiểu nhau rõ hơn càng tăng lên trong họ.
Một ngày, Trân cho mẹ cô hay rằng cô đã gặp một chàng trai qua Internet. Cô phải thuyết phục bà mẹ rằng anh chàng Philippe này có tình cảm sâu nặng với mình. Trân giải thích cho cha mẹ rằng cô muốn thật sự gặp chàng tình nhân yêu quý này, người cũng bị câm điếc giống cô nhưng sống ở nửa kia của Trái đất, ở một nơi rất xa, tại nước Pháp!
Đối với hai bạn trẻ, máy tính và khung màn hình nhỏ bé không đủ để thỏa mãn mong muốn hiểu nhau của họ. Họ muốn bước qua thế giới ảo, tuy thật tiện dụng nhưng chỉ là nhân tạo để tới với thế giới thực nơi mọi thứ thật hơn.
Hiện tượng Cyberlove có những hạn chế của nó bởi một người đàn ông và một người phụ nữ chỉ có thể thực sự hiểu nhau kể từ thời điểm họ có thể gặp mặt nhau.
Chàng trai khuyết tật một mình đến Việt Nam
Philippe bắt đầu để dành tiền và mua một vé máy bay từ Paris tới thành phố Hồ Chí Minh. Anh lên đường chỉ có một mình dù bị tật nguyền, anh tự xoay xở và tới sân bay Tân Sơn Nhất vào tháng 10/2008. Trân cùng cha mẹ tới đón anh. Philippe qua khu vực kiểm soát hải quan rồi tiếp tục bước qua cánh cửa cuối cùng của sảnh đến sân bay, và anh nhận ra Trân ngay giữa đám đông chen chúc.
Cả hai cùng bật khóc, như hai vì sao lạc nhau tìm lại được nhau vào buổi bình minh, họ nhẹ nhàng ôm lấy nhau, siết chặt vòng tay. Đây là lần đầu tiên họ thực sự gặp nhau, bên ngoài màn hình máy tính của họ! Sau 12 tháng chờ đợi và hy vọng, sau một thời gian dài đến vậy, giấc mơ đã trở thành hiện thực, cyberlove của họ đã hiển hiện: cuối cùng hai người bạn trẻ đã có thể gặp mặt nhau. Họ đã yêu nhau qua màn hình máy tính. Giờ đây trong đời thực, họ không hề thất vọng, họ vẫn luôn yêu nhau nhường ấy. Chẳng hề có điều bất ngờ ngoài ý muốn nào đối với anh cũng như với cô.
Philippe cùng Trân bước lên chiếc ôtô của gia đình cô chạy thẳng hướng đồng bằng châu thổ. Philippe lần đầu tiên khám phá Việt Nam. Mọi thứ đều mới mẻ với anh. Đây thực sự là một cú sốc hạnh phúc! Anh mê đi trước đất nước và nền văn hóa này, và đặc biệt là trước người dân ở đây.
Philippe vui thích khám phá ra biết bao kênh rạch rợp bóng cây tạo thành một mạng lưới đường thủy nơi hàng nghìn con thuyền chất đầy hàng hóa tấp nập qua lại. Cha mẹ Trân đã mời Philippe tới nghỉ một tuần tại nhà họ ở gần Cần Thơ. Ngôi nhà nằm ngay bên bờ sông. Từ phòng Philippe nhìn ra quang cảnh thật đẹp. Suốt một tuần, Trân cùng Philippe dạo chơi trên chiếc xe máy Nhật của cô. Mỗi ngày lại là một niềm đắm say đối với đôi tình nhân trẻ chỉ giao tiếp bằng tay. Nếu không biết thứ ngôn ngữ đặc biệt dành cho những người bị câm điếc này bạn sẽ không thể hiểu được họ.
Để nói chuyện với cha mẹ mình, Trân nhìn miệng cha mẹ để hiểu những gì họ nói. Đôi khi mẹ cô viết vài lời lên một tờ giấy. Cha mẹ Trân tiếp đón chàng trai trẻ người Pháp bằng tấm lòng nồng nhiệt và họ đã nghĩ tới một đám cưới cho cô con gái đang rất hạnh phúc và vui sướng trong vòng tay anh chàng Philippe này.
Sau một thời gian suy nghĩ, Philippe và Trân báo tin họ đồng ý cưới vào năm 2009. Sau một tuần hạnh phúc bên nhau, giờ chia tay đã đến. Philippe trở về Pháp để lại Trân rưng rưng nước mắt tại sân bay. Những thủ tục hành chính và pháp lý cho đám cưới bắt đầu được thực hiện vào mùa đông năm 2008. Một cô gái Việt Nam cưới một chàng trai Pháp là chuyện hoàn toàn có thể nhưng cần phải có thời gian để tập hợp tất cả những giấy tờ cần thiết theo quy định của hai Chính phủ. Tới tháng 7/2009 họ mới có thể làm đám cưới.
Đám cưới dưới mưa, đám cưới hạnh phúc
Có một câu ngạn ngữ Pháp nói rằng nếu trời mưa vào ngày hôn lễ, cô dâu chú rể sẽ được hạnh phúc. Ngày 20/7/2009, tại Cần Thơ, trời mưa rất to, nước như trút xuống từ bầu trời phủ kín mây. Bầu trời toàn một màu xám xịt chỉ trừ trong trái tim đôi vợ chồng trẻ, họ mặc quần áo cổ truyền của người Việt Nam với màu sắc rực rỡ: màu xanh lam cho chú rể còn màu vàng cho cô dâu.
Ngay từ sáng sớm, đoàn đón dâu bên gia đình Philippe đã tập trung trong sân một khách sạn tại Cần Thơ. Trong số các thành viên gia đình, có mẹ anh, Sylvie, đây cũng là lần đầu tiên bà tới Việt Nam, người bạn của bà Gil cùng con trai ông. Chị gái Philippe tên là Adèle, cô cũng bị câm điếc giống em trai mình. Cô thực sự rất mong muốn tới Việt Nam dự lễ cưới. Chồng cô tên Claude, anh là người thuộc quần đảo Antilles và trông rất giống Ronaldo.
Tại chợ Cần Thơ, nhiều bạn trẻ Việt Nam tới thật gần để nhìn anh chàng ngoại quốc này với ánh mắt như muốn nói: “Anh có phải Ronaldo không?” Từ Cần Thơ tới nhà cô dâu mất nửa tiếng đi ôtô. Những thành viên trong gia đình chú rể đã tới thị xã Ngã Bảy. Họ mang tới nhiều đồ lễ trên những chiếc mâm trang trí sặc sỡ, theo đúng truyền thống Việt Nam. Trên ngưỡng cửa gia đình, cô dâu xinh tươi trong chiếc áo dài vàng được cha mẹ, người thân vây quanh, và hơn 500 khách mời đã tới chật kín phòng ăn lớn nơi sẽ diễn ra bữa tiệc cưới.
Sau khi đã đứng suốt để chờ đợi, họ chào đón chú rể, theo đúng nghi lễ xa xưa của người Việt Nam. Mọi phong tục đều được tuân thủ. Gia đình chú rể trao những mâm lễ vật cho các thành viên gia đình cô dâu. Lễ cưới cũng diễn ra theo truyền thống của Việt Nam: thắp hương trước bàn thờ tổ tiên gia đình cô dâu, lễ vật, hai gia đình có vài lời, trao nhẫn cưới, rồi đến thời điểm xúc động của đám cưới. Sau đó, Trân và Philippe mời mỗi khách dự đám cưới một ly "vodka Hà Nội" nhỏ.
Bên ngoài nhà hàng, mưa tiếp tục rơi, mưa to tới mức một tấm bạt che đầy nước đã đổ sụp xuống... Nó khiến mọi người sợ hãi chứ không gây thiệt hại gì. Trời mưa nhưng Mặt Trời thì lại nằm trong tim tất cả mọi người vào ngày hôm ấy. Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau và họ ra dấu bằng tay: yêu nhau mãi mãi!
..........
OliverBuom Bay
Olivier Buom Bay tên thật là Olivier Page. Anh là Tổng Biên tập của cuốn cẩm nang du lịch Le guide du routard Vietnam. Olivier Page năm nào cũng qua Việt Nam vài lần để cập nhật thông tin cho cuốn sách và cả để đi du lịch. Anh lấy bút danh là Olivier Buom Bay, vì như anh nói, anh giống con bướm cứ lang thang mãi hoài.
(Tác giả Olivier Buom Bay)
Lần trở lại Việt Nam vào cuối tháng 7 vừa rồi đặc biệt hơn vì anh là nhân chứng của một đám cưới giữa một chàng trai Pháp bị câm điếc và một cô gái Việt không nghe, không nói được.
OliverBuom Bay
(Theo Sinh Viên Việt Nam)
Hồ Thúy Huyền Trân là một thiếu nữ Việt Nam 22 tuổi, cô thật đẹp với mái tóc đen dài và đôi mắt hiền dịu. Cô sống cùng cha mẹ tại thị xã Ngã Bảy (Phụng Hiệp), cách phía Nam Cần Thơ ba mươi kilômét. Cô quyến rũ, duyên dáng, thông minh nhưng lại bị tật nguyền bẩm sinh: cô bị câm điếc từ khi mới lọt lòng mẹ.
Cuộc sống của cô không hề bất hạnh bởi cha mẹ luôn dành cho cô tất cả tình yêu thương mà cô cần. Cô cũng không phải lo lắng gì về đời sống vật chất bởi gia đình cô không phải chịu cảnh bần hàn. Cha cô, ông Hoàng là chủ doanh nghiệp, ông điều hành một công ty sản xuất vật liệu xây dựng.
Trân hạnh phúc, nhưng cô lại cảm thấy cô đơn về mặt tình cảm. Cô mơ ước gặp được chàng hoàng tử quyến rũ, người sẽ mang lại một niềm hy vọng mới cho cuộc sống của cô. Trái tim cô đơn của cô tìm kiếm một con tim khác để yêu thương.
Giống như nhiều thiếu nữ ở tuổi cô, Trân thường dùng Internet để giải trí. Một lần, khi truy cập mạng cô phát hiện ra một địa chỉ dành cho những người câm điếc trên thế giới. Cô vào địa chỉ ấy để tìm một thanh niên cùng độ tuổi với mình, với mong muốn được làm quen và có một người bạn tốt để có thể trò chuyện với nhau qua webcam.
Trong khi tìm kiếm, cô gặp một chàng trai người Pháp cũng bị câm điếc giống mình, chàng trai này sống cách cô hơn 10.000 km. Anh tên là Philippe. Anh là người Pháp và hiện đang sống tại thành phố Mans, phía Tây nước Pháp. 26 tuổi và vẫn còn độc thân, anh là nhân viên trông coi cửa hàng trong một trung tâm thương mại.
Philippe rất ngạc nhiên và hạnh phúc khi được gặp cô gái Việt Nam này qua mạng, một cô gái rất khác so với phụ nữ Pháp. Ban đầu giữa hai người là mối quan hệ bạn bè xã giao, họ trò chuyện cùng nhau qua webcam trong nhiều tuần liền. Vì không thể nói như đa số mọi người nên họ dùng ngôn ngữ dấu hiệu, tức là trò chuyện thông qua các cử chỉ của bàn tay. Cùng với thời gian, mối quan hệ giữa Trân và Philippe tiến triển, mối quen biết sơ sơ biến thành tình bạn, rồi tình bạn trở thành tình yêu... Balzac đã từng nói, “Tình yêu là một ngọn gió huyền bí và mạnh mẽ nhưng ta lại chẳng biết nó từ đâu thổi tới”.
Hai người tiếp tục gặp nhau từ xa qua màn hình máy tính và trò chuyện cùng nhau mỗi ngày. Hàng nghìn kilômét ngăn cách họ như không còn tồn tại, khoảng cách như được rút ngắn nhờ sức mạnh kỳ lạ của tình yêu và định luật vạn vật hấp dẫn. Quả là vị thần tình yêu bắn mũi tên của mình vào ai và khi nào tùy thích! Một tình huống mới lạ kỳ làm sao! Một thiếu nữ Việt Nam và một chàng trai người Pháp đem lòng yêu nhau nhờ chiếc webcam! Họ chỉ thấy nhau qua khung màn hình máy tính nhỏ bé, nhưng từng ấy cũng đủ để tình yêu của họ nảy nở. Tháng ngày trôi đi, tình yêu ấy không phai nhạt mà ngược lại, mong muốn được hiểu nhau rõ hơn càng tăng lên trong họ.
Một ngày, Trân cho mẹ cô hay rằng cô đã gặp một chàng trai qua Internet. Cô phải thuyết phục bà mẹ rằng anh chàng Philippe này có tình cảm sâu nặng với mình. Trân giải thích cho cha mẹ rằng cô muốn thật sự gặp chàng tình nhân yêu quý này, người cũng bị câm điếc giống cô nhưng sống ở nửa kia của Trái đất, ở một nơi rất xa, tại nước Pháp!
Đối với hai bạn trẻ, máy tính và khung màn hình nhỏ bé không đủ để thỏa mãn mong muốn hiểu nhau của họ. Họ muốn bước qua thế giới ảo, tuy thật tiện dụng nhưng chỉ là nhân tạo để tới với thế giới thực nơi mọi thứ thật hơn.
Hiện tượng Cyberlove có những hạn chế của nó bởi một người đàn ông và một người phụ nữ chỉ có thể thực sự hiểu nhau kể từ thời điểm họ có thể gặp mặt nhau.
Chàng trai khuyết tật một mình đến Việt Nam
Philippe bắt đầu để dành tiền và mua một vé máy bay từ Paris tới thành phố Hồ Chí Minh. Anh lên đường chỉ có một mình dù bị tật nguyền, anh tự xoay xở và tới sân bay Tân Sơn Nhất vào tháng 10/2008. Trân cùng cha mẹ tới đón anh. Philippe qua khu vực kiểm soát hải quan rồi tiếp tục bước qua cánh cửa cuối cùng của sảnh đến sân bay, và anh nhận ra Trân ngay giữa đám đông chen chúc.
Cả hai cùng bật khóc, như hai vì sao lạc nhau tìm lại được nhau vào buổi bình minh, họ nhẹ nhàng ôm lấy nhau, siết chặt vòng tay. Đây là lần đầu tiên họ thực sự gặp nhau, bên ngoài màn hình máy tính của họ! Sau 12 tháng chờ đợi và hy vọng, sau một thời gian dài đến vậy, giấc mơ đã trở thành hiện thực, cyberlove của họ đã hiển hiện: cuối cùng hai người bạn trẻ đã có thể gặp mặt nhau. Họ đã yêu nhau qua màn hình máy tính. Giờ đây trong đời thực, họ không hề thất vọng, họ vẫn luôn yêu nhau nhường ấy. Chẳng hề có điều bất ngờ ngoài ý muốn nào đối với anh cũng như với cô.
Philippe cùng Trân bước lên chiếc ôtô của gia đình cô chạy thẳng hướng đồng bằng châu thổ. Philippe lần đầu tiên khám phá Việt Nam. Mọi thứ đều mới mẻ với anh. Đây thực sự là một cú sốc hạnh phúc! Anh mê đi trước đất nước và nền văn hóa này, và đặc biệt là trước người dân ở đây.
Philippe vui thích khám phá ra biết bao kênh rạch rợp bóng cây tạo thành một mạng lưới đường thủy nơi hàng nghìn con thuyền chất đầy hàng hóa tấp nập qua lại. Cha mẹ Trân đã mời Philippe tới nghỉ một tuần tại nhà họ ở gần Cần Thơ. Ngôi nhà nằm ngay bên bờ sông. Từ phòng Philippe nhìn ra quang cảnh thật đẹp. Suốt một tuần, Trân cùng Philippe dạo chơi trên chiếc xe máy Nhật của cô. Mỗi ngày lại là một niềm đắm say đối với đôi tình nhân trẻ chỉ giao tiếp bằng tay. Nếu không biết thứ ngôn ngữ đặc biệt dành cho những người bị câm điếc này bạn sẽ không thể hiểu được họ.
Để nói chuyện với cha mẹ mình, Trân nhìn miệng cha mẹ để hiểu những gì họ nói. Đôi khi mẹ cô viết vài lời lên một tờ giấy. Cha mẹ Trân tiếp đón chàng trai trẻ người Pháp bằng tấm lòng nồng nhiệt và họ đã nghĩ tới một đám cưới cho cô con gái đang rất hạnh phúc và vui sướng trong vòng tay anh chàng Philippe này.
Sau một thời gian suy nghĩ, Philippe và Trân báo tin họ đồng ý cưới vào năm 2009. Sau một tuần hạnh phúc bên nhau, giờ chia tay đã đến. Philippe trở về Pháp để lại Trân rưng rưng nước mắt tại sân bay. Những thủ tục hành chính và pháp lý cho đám cưới bắt đầu được thực hiện vào mùa đông năm 2008. Một cô gái Việt Nam cưới một chàng trai Pháp là chuyện hoàn toàn có thể nhưng cần phải có thời gian để tập hợp tất cả những giấy tờ cần thiết theo quy định của hai Chính phủ. Tới tháng 7/2009 họ mới có thể làm đám cưới.
Đám cưới dưới mưa, đám cưới hạnh phúc
Có một câu ngạn ngữ Pháp nói rằng nếu trời mưa vào ngày hôn lễ, cô dâu chú rể sẽ được hạnh phúc. Ngày 20/7/2009, tại Cần Thơ, trời mưa rất to, nước như trút xuống từ bầu trời phủ kín mây. Bầu trời toàn một màu xám xịt chỉ trừ trong trái tim đôi vợ chồng trẻ, họ mặc quần áo cổ truyền của người Việt Nam với màu sắc rực rỡ: màu xanh lam cho chú rể còn màu vàng cho cô dâu.
Ngay từ sáng sớm, đoàn đón dâu bên gia đình Philippe đã tập trung trong sân một khách sạn tại Cần Thơ. Trong số các thành viên gia đình, có mẹ anh, Sylvie, đây cũng là lần đầu tiên bà tới Việt Nam, người bạn của bà Gil cùng con trai ông. Chị gái Philippe tên là Adèle, cô cũng bị câm điếc giống em trai mình. Cô thực sự rất mong muốn tới Việt Nam dự lễ cưới. Chồng cô tên Claude, anh là người thuộc quần đảo Antilles và trông rất giống Ronaldo.
Tại chợ Cần Thơ, nhiều bạn trẻ Việt Nam tới thật gần để nhìn anh chàng ngoại quốc này với ánh mắt như muốn nói: “Anh có phải Ronaldo không?” Từ Cần Thơ tới nhà cô dâu mất nửa tiếng đi ôtô. Những thành viên trong gia đình chú rể đã tới thị xã Ngã Bảy. Họ mang tới nhiều đồ lễ trên những chiếc mâm trang trí sặc sỡ, theo đúng truyền thống Việt Nam. Trên ngưỡng cửa gia đình, cô dâu xinh tươi trong chiếc áo dài vàng được cha mẹ, người thân vây quanh, và hơn 500 khách mời đã tới chật kín phòng ăn lớn nơi sẽ diễn ra bữa tiệc cưới.
Sau khi đã đứng suốt để chờ đợi, họ chào đón chú rể, theo đúng nghi lễ xa xưa của người Việt Nam. Mọi phong tục đều được tuân thủ. Gia đình chú rể trao những mâm lễ vật cho các thành viên gia đình cô dâu. Lễ cưới cũng diễn ra theo truyền thống của Việt Nam: thắp hương trước bàn thờ tổ tiên gia đình cô dâu, lễ vật, hai gia đình có vài lời, trao nhẫn cưới, rồi đến thời điểm xúc động của đám cưới. Sau đó, Trân và Philippe mời mỗi khách dự đám cưới một ly "vodka Hà Nội" nhỏ.
Bên ngoài nhà hàng, mưa tiếp tục rơi, mưa to tới mức một tấm bạt che đầy nước đã đổ sụp xuống... Nó khiến mọi người sợ hãi chứ không gây thiệt hại gì. Trời mưa nhưng Mặt Trời thì lại nằm trong tim tất cả mọi người vào ngày hôm ấy. Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau và họ ra dấu bằng tay: yêu nhau mãi mãi!
..........
OliverBuom Bay
Olivier Buom Bay tên thật là Olivier Page. Anh là Tổng Biên tập của cuốn cẩm nang du lịch Le guide du routard Vietnam. Olivier Page năm nào cũng qua Việt Nam vài lần để cập nhật thông tin cho cuốn sách và cả để đi du lịch. Anh lấy bút danh là Olivier Buom Bay, vì như anh nói, anh giống con bướm cứ lang thang mãi hoài.
(Tác giả Olivier Buom Bay)
Lần trở lại Việt Nam vào cuối tháng 7 vừa rồi đặc biệt hơn vì anh là nhân chứng của một đám cưới giữa một chàng trai Pháp bị câm điếc và một cô gái Việt không nghe, không nói được.
OliverBuom Bay
(Theo Sinh Viên Việt Nam)
Đêm hoa nắng
Đêm ngạt ngào nụ cười thơm hoa nắng
cơn mê hồng pha sắc tím bâng khuâng
dáng thơ ngây đêm nghiêng tình trở lại
xao xuyến lòng tha thiết một tình yêu
Một giọt thôi, lòng đêm sao bỡ ngỡ
rượu hoa nồng em rót lỡ, ta say
đêm miên man hồn thơm say hương lạ
say rã rời nơi bóng cuối thanh xuân
Có phải em là thơ nên hồn ta trải mộng
bay dạt dào trên sóng vỗ mênh mông
về đỉnh khơi nơi trùng dương xa cách
uống ngại ngần, vơi giọt tình dấu yêu
Ta muốn gởi trời khuya một bóng nắng
vờn thơm nhẹ trên môi mắt trinh nguyên
gởi cho đêm lời ta trong vời vợi
theo tình về dậy sóng mắt thơ yêu
___nguyenhong___*(đêm hoa nắng)
Monday, August 17, 2009
Ánh trăng tan
Xin đừng tô mực nét thanh tao
Vần thơ gởi gió đã lâu lắm rồi
Thi ca mang nét sầu vô tội
Xin đừng xé lụa tang sầu bơ vơ
Một cõi sầu dâng hồn tê tái
Một cõi một thời say hết ý thơ
Người nỡ sao đành xua tan sóng
Ta âm thầm vớt lấy ánh trăng xanh
Nghẹn ngào ta nâng từng vạt sáng
Lầm lũi mang về ướp xác thơ
Hồn chìm đắm vầng trăng lầy say khướt
Tâm mơ hồ ôm lấy ánh trăng tan
Thi nhân mượn chút hồn trăng mới
Mơ nét nền nhạc khúc tình yêu
Chỉ có tình mơ trong ánh mắt
Ru đời hiu quạnh nỗi sầu tương tư
Không gian đứng lặng ngắm thi ca
Xin đừng gọi sóng tiển trăng xa bờ
Ta trút linh hồn trên sông sáng
Ta trải muôn lòng dưới trăng thanh
Xin ánh trăng rọi sâu hồn thi sĩ
Phơi rõ tâm tình ngọc trong tim
Đã mượn bến tương tư làm thương nhớ
Cho đời cô lữ bớt quạnh hiu
Khuya nay gió đưa hương đồng dại
Đêm ta đi tìm nhặt lại hồn ta rơi
Trăng ơi! mãi sáng trên sông nhớ
Si tình xin trả bến đò tương tư.
(Chị ba tặng thơ)
Saturday, August 15, 2009
Thursday, August 13, 2009
Wednesday, August 12, 2009
Tuesday, August 11, 2009
Đêm miên man bên tiếng trầm bổng của ân tình. Ở giữa chiêm bao hun hút mãi một cánh chim không mỏi, soải đôi cánh mềm bay ngược chiều gió về lại nơi xa thật xa... Vẳng trong đêm tiếng nhạc tình reo rắt, dịu êm như bay lên trên khoảng không gian trời khuya, lòng nghe nhẹ vời cảm xúc lạ thường... bình yên đi đêm ơi, cho ta buông mình trôi về nơi mênh mông yêu dấu... lặng yên đi vời vợi, cho ta lần ngược về ký ức thân thương... (...hic!...muốn về lắm...)
Monday, August 10, 2009
lần cuối
...mưa thu về nhớ mưa tháng sáu
Em cắn anh rồi mi em ướt
Mùa mưa nhạt,
tháng sáu rớt trên vai...
Lặng yên hơi thở, mùa bật khóc
Cuối một cuộc tình,
máu thấm...
mặn bờ môi.
___nguyenhong___*(lần cuối)
(*) thơ tháng sáu.
Em cắn anh rồi mi em ướt
Mùa mưa nhạt,
tháng sáu rớt trên vai...
Lặng yên hơi thở, mùa bật khóc
Cuối một cuộc tình,
máu thấm...
mặn bờ môi.
___nguyenhong___*(lần cuối)
(*) thơ tháng sáu.
Sunday, August 9, 2009
Saturday, August 8, 2009
Friday, August 7, 2009
Cho con yêu
Chuột con yêu
Ba xếp cho con cánh diều hồng
Bay lượn vào chơi đùa trong giấc thơ
Ngủ ngoan nhé chuột con yêu bé bỏng
Mai thức dậy, bé nhớ phải hôn ba...nhé !
...
do re mi fa sol
Ba gởi cho con nốt nhạc lòng
Bay bổng hoà vào niềm ước mơ
Gởi cho con trái tim nhân ái
Mai lớn rồi, bé nhớ phải thương ba...nha !
...
Ba xếp cho con cánh diều hồng
Bay lượn vào chơi đùa trong giấc thơ
Ngủ ngoan nhé chuột con yêu bé bỏng
Mai thức dậy, bé nhớ phải hôn ba...nhé !
...
do re mi fa sol
Ba gởi cho con nốt nhạc lòng
Bay bổng hoà vào niềm ước mơ
Gởi cho con trái tim nhân ái
Mai lớn rồi, bé nhớ phải thương ba...nha !
...
(baba)
Thursday, August 6, 2009
Sự hiện hữu của bạn là món quà cho thế giới này. Bạn là duy nhất và không ai thay thế được bạn. Cuộc đời bạn là tất cả những gì bạn muốn, bạn hãy sống trọn vẹn từng ngày ngay từ bây giờ. Hãy luôn sống trong những niềm vui, chứ không phải là những phiền toái, và bạn sẵn sàng đương đầu với những gì sẽ đến. Trong bạn hẳn sẽ luôn có quá nhiều câu hỏi, hoài nghi… Nhưng hãy hiểu, hãy dũng cảm… bạn sẽ thành người mạnh mẽ. Đừng tự giới hạn mình. Những giấc mơ của bạn đang chờ bạn đánh thức và chinh phục. Đừng rời bỏ những quyết định quan trọng để tạo ra cơ hội của ngày mai. Bạn hãy vươn đến đỉnh cao và giá trị của chính mình. Không có gì lãng phí năng lượng sống cho bằng sự lo lắng. Bạn càng ưu tư bao nhiêu, bạn càng trĩu nặng tâm hồn bấy nhiêu. Đừng cho mọi vấn đề quá nghiêm trọng – hãy sống một cuộc đời “trời quang mây tạnh”, chứ không phải sống trong những âu sầu hối tiếc. Hãy nhớ rằng một tình yêu nhỏ sẽ không thể tồn tại, hãy nhớ rằng rất nhiều quy luật tuần hoàn là điều không tránh khỏi. Hãy nhớ rằng tình bạn là một sự đầu tư khôn ngoan, và kho báu cuộc đời là chúng ta… được ở bên nhau. Có sức khỏe và hy vọng và hạnh phúc. Hãy dành thời gian ước nguyện đến một vì sao. Và đừng bao giờ quên… chúng ta đặc biệt đến thế nào! (Theo Netlaughter)
Wednesday, August 5, 2009
miên du
...biển khơi vẫn mê say ngủ trong con sóng tình êm ái
giấc miên hồng còn thơm lòng gió mát miên man
hoàng hôn lặng pha tím trời nơi miền xa viễn xứ
hải âu bồng bềnh soải cánh ngược nghìn trùng giấc mơ
thả hết yêu thương xuôi về miền thùy dương cát trắng
nối lại mộng ngày vẫy sóng vượt trùng dương
nghiêng lại một thời tuổi hoa thơm nắng gió
thăm lại khung trời,
vẳng lặng...
xa lắm,
một thời xa...
__nguyenhong___* (miên du)
Tuesday, August 4, 2009
Giấc hoang
Tôi muốn thả lời tình tự của trái tim
Trôi theo biển tình dạt dào con sóng vỗ
Bay giữa đất trời lồng lộng gió mênh mông...
Tôi muốn thả hồn với những giấc mơ hoang
Miên man trong hoàng hôn xanh biếc màu lam tím
Ngủ vùi lại giữa thu vàng xào xạc cuối heo may...
Tôi muốn hôn nhẹ lời thì thầm vấn tóc mây
Đắm đuối mê say nụ thơm môi tình khát
Nồng nàn vời vợi hương chiều trong khói mắt sương lam...
Tôi muốn ngả vào nơi nghìn trùng xa cách
Một giấc tình lạc loài với viễn khơi
Bềnh bồng gió mây chạm tình từ sâu thẵm
Một giấc hoang đường lạc tím thẫm trong thu.
__nguyenhong___*(Giấc hoang...)
Trôi theo biển tình dạt dào con sóng vỗ
Bay giữa đất trời lồng lộng gió mênh mông...
Tôi muốn thả hồn với những giấc mơ hoang
Miên man trong hoàng hôn xanh biếc màu lam tím
Ngủ vùi lại giữa thu vàng xào xạc cuối heo may...
Tôi muốn hôn nhẹ lời thì thầm vấn tóc mây
Đắm đuối mê say nụ thơm môi tình khát
Nồng nàn vời vợi hương chiều trong khói mắt sương lam...
Tôi muốn ngả vào nơi nghìn trùng xa cách
Một giấc tình lạc loài với viễn khơi
Bềnh bồng gió mây chạm tình từ sâu thẵm
Một giấc hoang đường lạc tím thẫm trong thu.
__nguyenhong___*(Giấc hoang...)
Monday, August 3, 2009
Sunday, August 2, 2009
Stories
Đêm cuối của một năm trôi qua nhẹ nhàng bên giấc mộng Stories. Câu chuyện tình cảm động của người con gái đã một thời ngây ngất trên bể tình thu rực nắng...
Một khoảng thời gian khi yêu có mấy ai đã nhận ra "Tình yêu là một trò chơi, mà người ta luôn luôn chơi gian"... Kết thúc trong cơn đau, câu chuyện tình đẹp trong nắng thu đã sớm ra đi, bỏ lại sau lưng đời người con gái mòn mỏi chết dần trên những kỷ niệm.
Khi đang yêu trong ngọt ngào hạnh phúc, người con gái sẽ khó nhận ra muôn nỗi diệu vợi thực sự đã bám theo từ phía sau con đường tình thu ngập nắng...Có thể tôi sẽ không thấm sâu hết nỗi đau của Stories, nhưng tôi biết, câu chuyện tình sẽ khó tan trong tim cô ấy.
Cố quên lãng càng làm con tim hằn thêm nhiều vết thương. Stories đã để lại trong tôi niềm cảm thương cho một chuyện tình...bạc như màu tàn úa của lá thu.
--------------------
Stories (by Viktor Lazlo - 1986 Ricky Ho)
(speach)
I remember quite clearly now when this story happened
The autumn leaves were floating and measured down to the ground
Recovering the lake where we used to swim like children
On the sun would dare to shine
That time we used to be happy But, I thought we were...
But the truth was that - you had been longing to leave me
Not daring to tell me
On that precious night watching the lake vaguely conscious
You said : our story was ending
Now I'm standing here no one to wipe away my tears
No one to keep me warm and no one to walk along with
No one to make me feel no one to make me hope
Oh ! what am I to do ?
I'm standing here alone it doesn't seem so clear to me
What am I supposed to do about this burning heart of mine
On what am I to do,
Or how should I react ? oh tell me please !
(speach)
The rain was killing the last days of summer
You had been killing my last breath of love
Since a long time ago...
I still don't think I'm gonna make it through another love story
You took it all away from me
And there I stand , I knew I was gonna be the...
The one left behind
But still I'm watching the lake vaguely conscious
And I know - my life is ending
--------------------
Giờ đây tôi nhớ khá rõ khi câu chuyện xảy ra
Những chiếc lá mùa thu nhẹ nhàng rơi xuống và bồng bềnh trên mặt nước
Bao trùm cái hồ nơi mà chúng tôi đã từng bơi như những đứa trẻ
Ở trên là mặt trời tỏa sáng
Thời gian đó chúng tôi đã rất vui vẻ và hạnh phúc, tôi nghĩ chúng tôi đã....
Nhưng sự thật là - anh đã rời bỏ tôi
Mà không dám nói cho tôi biết
Mơ màng ngắm mặt hồ vào cái đêm huyền diệu ấy
Anh nói: chuyện của chúng ta đã kết thúc
Bây giờ tôi đứng ở đây, không một ai lau đi những giọt nước mắt
Không ai sưởi ấm cho tôi, không ai đi bên cạnh với tôi
Không ai tạo cho tôi cảm xúc, không ai tạo cho tôi hy vọng
Ôi! tôi phải làm gì đây?
Tôi đứng ở đây một mình tất cả dường như đã mờ nhạt
Tôi sẽ phải làm gì với trái tim đang rạo rực của mình
Tôi phải làm gì đây, làm ơn nói với tôi
Mưa đang giết chết những ngày cuối cùng của mùa hè
Anh đã giết chết hơi thở cuối cùng của tình yêu
Từ một thời gian dài trước đây...
Tôi vẫn nghĩ tôi sẽ thay đổi để tìm đến một tình yêu khác
Anh đã làm tất cả để rời khỏi tôi
Và tôi đứng đó, tôi biết rằng tôi sẽ phải....
Để lại hình bóng anh phía sau lưng
Nhưng việc ra đi trước mắt tôi vẫn còn rất mơ hồ
Và tôi biết - cuộc đời tôi đã kết thúc
--------------------
The rain was killing the last days of summer. You had been killing my last breath of love, since a long time ago...
...Trong câu chuyện tình tôi đã thấy ...Cơn đau ngút trời, tan vỡ cho tình chết lịm bên giấc mộng mùa thu. Những tia nắng còn lại của mùa hè cũng trốn chạy, xô bên em cơn mưa nhạt nhoà ướt đẫm đời người muôn nỗi diệu vợi. Rã rời trong tan nát em lặng lẽ cười, em cười với linh hồn đã thoát đi từ phía cuối con đường tình hun hút mờ mãi một bóng. Em cười trong bóng đêm, cười trong cơn mưa lạnh lùng đổ mạnh những giọt cay đắng, hoà lẫn giọt đớn đau cuốn đời em trôi theo nước mắt trong đêm đen. Có ai biết em đang chết trên những bềnh bồng của một mùa thu nhạt nắng, có ai biết em đang đuối dần trên bể tình vời vợi lá thu rơi... Cô đơn buốt lạnh trong mong manh, một lần hy vọng cũng không còn chỗ cho em về...
...No one to make me feel no one to make me hope. Oh ! what am I to do...And I know - my life is ending.
_Yokohama_2:38 AM _1/01/09 (_nguyenhong_...đêm với Stories)_
__Lưu lại một kỷ niệm___*
Saturday, August 1, 2009
Subscribe to:
Posts (Atom)