Nghe bài này mà nhớ một thời tuổi trẻ quá chừng Nguyên Hồng ơi!
Tớ thì tớ đang nhớ cô bé con hàng xóm ngày ấy.
Thích anh lính...hay ôm đàn rất khuya. Có thời cũng nghe lén, dòm lén;))
Cũng một thời mơ mộng đáng để nhớ đấy nhá Mai ;)
Oh, bài hát. Hi, em hay nghe bài này lắm. ^^
Lặng nghe mặt trời bé conNhớ cô hàng xóm vẫn còn chờ anhThu về trời xanh ngát xanhNhớ cô hàng xóm hiền lành dễ thương:))
Lòng son trăm mối tơ vươngCung đàn buông tiếng nhạc hường reo caĐong đưa tóc nhỏ đuôi gàCong môi ngúng nguẩy thiệt là... khó iêu:))
Lặng nhìn đom đóm cỏn conNhớ nàng be bé ngoan hiền chờ anhThu đi Thu đến trời xanhNhớ nàng be bé … nay nào “dễ” thương !
nhớ mùa thu bé và em bénhớ nắng hiên sau động liếp dừanhớ thời xa vắng mềm như lụalãng tử bao giờ ...lại chốn xưa
Ơi này cô bán bún riêuLàm anh nhớ tới buổi chiều năm xưaNôn nao đứng giữa nắng trưaChờ cô bán bún sao chưa bán hàngOe oe...
hihihi... biết anh Hỏng Hư cũng đâu đó nhét một cô vào đề tài... :-D
Nhà bên có gánh bún với cô hàng dễ thươngMột hôm quán không khách mình tôi thôi đã ngồi đồng rất lâu.Trời mưa đã bao lâu mà sao bún em tôi ế rồi,,,!...
Mặt trời bé con thế mà được cả một vườn thơ . Cũng đủ thơ mộng đấy.
Thế nào đi nữa anh cũng ko bao giờ quên cái xương sườn số 13 của mình,,,,nhé ! ;)
ReplyDelete
ReplyDeleteNghe bài này mà nhớ một thời tuổi trẻ quá chừng Nguyên Hồng ơi!
Tớ thì tớ đang nhớ cô bé con hàng xóm ngày ấy.
ReplyDeleteThích anh lính...hay ôm đàn rất khuya. Có thời cũng nghe lén, dòm lén;))
ReplyDeleteCũng một thời mơ mộng đáng để nhớ đấy nhá Mai ;)
ReplyDeleteOh, bài hát. Hi, em hay nghe bài này lắm. ^^
ReplyDeleteLặng nghe mặt trời bé con
ReplyDeleteNhớ cô hàng xóm vẫn còn chờ anh
Thu về trời xanh ngát xanh
Nhớ cô hàng xóm hiền lành dễ thương
:))
Lòng son trăm mối tơ vương
ReplyDeleteCung đàn buông tiếng nhạc hường reo ca
Đong đưa tóc nhỏ đuôi gà
Cong môi ngúng nguẩy thiệt là... khó iêu
:))
Lặng nhìn đom đóm cỏn con
ReplyDeleteNhớ nàng be bé ngoan hiền chờ anh
Thu đi Thu đến trời xanh
Nhớ nàng be bé … nay nào “dễ” thương !
nhớ mùa thu bé và em bé
ReplyDeletenhớ nắng hiên sau động liếp dừa
nhớ thời xa vắng mềm như lụa
lãng tử bao giờ ...lại chốn xưa
Ơi này cô bán bún riêu
ReplyDeleteLàm anh nhớ tới buổi chiều năm xưa
Nôn nao đứng giữa nắng trưa
Chờ cô bán bún sao chưa bán hàng
Oe oe...
hihihi... biết anh Hỏng Hư cũng đâu đó nhét một cô vào đề tài... :-D
ReplyDelete
ReplyDeleteNhà bên có gánh bún với cô hàng dễ thương
Một hôm quán không khách mình tôi thôi đã ngồi đồng rất lâu.
Trời mưa đã bao lâu mà sao bún em tôi ế rồi,,,!
...
Mặt trời bé con thế mà được cả một vườn thơ . Cũng đủ thơ mộng đấy.
ReplyDeleteThế nào đi nữa anh cũng ko bao giờ quên cái xương sườn số 13 của mình,,,,nhé ! ;)
ReplyDelete