Mai ta đi, trần gian ơi bé bỏng
Cạn chén này ta chia giấc ly bôi
Dẫu mai sau bình minh không đến nữa
Đắng cay này ta cũng hết đêm nay
Mai ta đi, muộn phiền ơi đừng khóc
Nước mắt đầy rồi cũng sẽ phai phôi
Hoàng hôn sẽ bỏ chiều đi mãi mãi
Khuất sau đời, vàng lối cỏ thiên thu
Mai ta đi, trần gian ơi trả lại
Xong chén này ta nuốt hết thương yêu
Uống cho mưa khóc trôi muôn niềm đắng
Trần gian ơi, trả người hết...Ta về
__nguyenhong___*(Mai ta đi trần gian xin trả lại ...)
...nói hộ cho em một lời ...
Friday, July 24, 2009
Mai ta đi
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
gì giống trăn trối dị chời ? :)
ReplyDeleteBai tho that buon, that day dut. Nhung cung vi the, no moi' hay...
ReplyDeleteMai ta đi. Những buồn vui cay đắng
ReplyDeleteGạt nước mắt đành buông thả đi thôi...
Buồn buồn!...
Vâng, chỉ là nói hộ thôi nhé !
ReplyDeleteMong anh bình yên trong tâm !
Ôh! nói hộ thôi UV à! ...may quá!...anh chưa sao. :)
ReplyDeletetặng anh bài thơ hồi xưa bên blog của Linh đã dịch
ReplyDeletePhần còn lại cuộc đời
Nếu người ta nói với tôi:
Đến tối anh sẽ chết,
Anh sẽ làm gì cho tới đấy?
Tôi sẽ nhìn đồng hồ đeo tay,
Tôi sẽ uống nước hoa quả,
Cắn một quả táo,
Ngắm nghía con kiến mới tìm thấy mồi,
Rồi lại nhìn đồng hồ của tôi.
Vẫn còn thời gian để cạo râu
Và dầm mình trong phòng tắm, ngẫm nghĩ:
“Phải mặc gì khi viết,
Thôi hãy mặc áo xanh.”
Tôi sẽ ngồi tới trưa bên bàn làm việc
Vẫn sống
Nhưng không thể nhìn ra màu sắc của từ ngữ,
Trắng, trắng, trắng…
Tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa cuối,
Rót rượu vào hai ly: một cho tôi
Và một cho người sẽ đến không hẹn ước,
Và sẽ đánh một giấc ngủ ở giữa hai giấc mơ.
Nhưng tiếng tôi ngáy sẽ đánh thức tôi…
Và tôi lại nhìn đồng hồ:
Vẫn còn ít thời gian để đọc.
Tôi sẽ đọc một chương của Dante và nửa bài mu’allaquah
Và nhìn xem cuộc sống đang rời khỏi tôi
Để đển với người khác
Nhưng tôi sẽ không hỏi
Ai sẽ là người điền vào khoảng thiếu.
Vậy đấy, và sau đấy?
Vậy đấy, vậy đấy,
Sau đấy thì sao?
Tôi sẽ chải tóc và vứt bỏ bài thơ…
Bài thơ này, vứt vào sọt rác,
Và mặc những chiếc áo Italia mốt nhất,
Hiên ngang bước đi trong tiếng đệm vĩ cầm Tây Ban Nha,
Và đi thẳng tới nấm mồ!
Cảm ơn Nhi, bài thơ diễn tả một cách "đi" tỉnh táo quá !
ReplyDeleteGio nay ko di ngu ma con tho than gi nua. :( Bai tho ý ko nhung tinh tao ma con khô rang. Hic, tho anh buon qua. Em ko nghi dc cai comment nao xanh xanh dù ghe qua 3 lan roi. Mac' no anh da nhe! ~_^
ReplyDelete2 thái cực
ReplyDeletecách "đi" của anh là cái cảm giác mệt mỏi , rũ bỏ những đắng cay chua chát trong cuộc đời . Em cảm thấy cái buồn , nhưng không cảm thấy cái "muốn sống"
cách "đi" của bài thơ dịch kia đọc kỹ cũng rất hay mà . Phần đầu là cố gắng làm những điều mình chưa làm , lo lắng và sợ hãi nữa
"Tôi sẽ ngồi tới trưa bên bàn làm việc
Vẫn sống
Nhưng không thể nhìn ra màu sắc của từ ngữ,
Trắng, trắng, trắng… "
Cam chịu và tiếc nuối
Và khi đã nhìn rõ tất cả mọi thứ đã trôi qua trong thời gian chờ chết , sau khi chết rồi , cát bụi lại trở về với cát bụi , bài thơ kia cũng có con gì ...anh ta đã không còn sợ chết nữa .
bài thơ khô rang do Linh dịch chuyển ý trực tiếp . Thường là dịch thơ rất khó , có lẽ đọc nguyên bản sẽ thấy hay đấy
ReplyDeletekhông tặng anh nữa ^^
ReplyDelete"Mai ta đi" là cảm xúc khi anh nhìn thấy qua khe cửa trên một lầu sân thượng, cách đây đã 4 năm...bài này anh viết tiếp cho "Thiên đường cô đơn".
ReplyDeleteSao thế !
ReplyDeleteem muốn cho anh đọc một thái cực khác của "đi" , nhưng có lẽ không thích hợp . Tác giả của bài thơ này có nhiều bài em rất thích , và Linh cũng dịch nhiều bài rất hay . Chắc chỉ riêng em cảm nhận vậy ^^
ReplyDeleteKhi nào thích hợp , em sẽ tặng lại nhé .